Có những ngày, bạn mở mắt ra đã thấy mình mệt mỏi. Đồng hồ báo thức reo lên không phải để bắt đầu một ngày mới, mà là để nhắc bạn rằng mình phải tiếp tục... Tiếp tục chạy, tiếp tục bận rộn, tiếp tục cố gắng. Công việc chất đống, những cuộc họp không hồi kết, deadline dí sát như muốn nuốt chửng bạn. Xung quanh, mọi người cũng tất bật như thế. Ai nấy đều có vẻ đang chạy rất nhanh, và bạn không dám dừng lại vì sợ bị bỏ lại phía sau. Bạn nói với chính mình rằng, chỉ cần cố thêm chút nữa thôi. Nhưng "chút nữa" ấy kéo dài từ ngày này qua ngày khác, từ tuần này qua tháng khác. Bên ngoài, bạn có thể vẫn giữ được vẻ ổn định, nhưng bên trong, đôi lúc bạn tự hỏi: “Mình đang làm tất cả những điều này vì cái gì? Điều gì đang đợi mình ở phía trước?” Những ngày như thế, có lúc bạn muốn dừng lại, chỉ để hít một hơi thở thật sâu. Nhưng làm sao dừng được khi mọi thứ xung quanh cứ thúc ép? Tiền nhà, tiền điện, tiền học cho con cái. Những kỳ vọng từ gia đình, những ánh mắt của đồng nghiệp, những áp lực từ chính bạn đặt lên bản thân mình. Dừng lại có nghĩa là chấp nhận tụt lại, mà tụt lại thì đồng nghĩa với thất bại – một điều mà xã hội này không bao giờ cho phép. Bạn không muốn chạy nữa, nhưng cũng không dám dừng. Thế là bạn cứ kẹt giữa hai thái cực: tiếp tục lao đi trong sự bấp bênh, hoặc dừng lại và đối diện với cảm giác trống rỗng. Cuộc sống hiện đại là thế, nó khiến bạn cảm thấy mình như một cỗ máy. Được lập trình để hoạt động liên tục, nhưng không ai dạy bạn cách bảo trì, cách dừng lại để sạc lại năng lượng. Những gì bạn làm chỉ là tiếp tục, hy vọng rằng đến một lúc nào đó, mọi thứ sẽ tự ổn. Nhưng bạn biết không? Mọi thứ không bao giờ tự ổn. Nếu không dừng lại để lắng nghe chính mình, bạn sẽ chỉ mãi chạy trong một vòng lặp vô nghĩa. --------------------------------------- Còn tôi, tôi cũng từng ở vị trí đó. Tôi đã chạy trong nhiều năm, không hề biết mình đang đi đâu. Ngày qua ngày, tôi bận rộn với công việc, với những mục tiêu đặt ra, nghĩ rằng nếu mình đủ chăm chỉ, đủ nỗ lực, mọi thứ sẽ ổn thỏa. Nhưng thực tế không phải vậy. Càng chạy, tôi càng xa rời những điều thực sự quan trọng với mình. Rồi một ngày, tôi dừng lại. Không phải vì tôi muốn, mà vì cuộc sống buộc tôi phải làm thế. Đó là một buổi tối tĩnh lặng, tôi ngồi trong căn phòng tối, vô tình nghe được bản violin của nhạc sỹ Tú Xỉn. Âm nhạc ấy, trước đây tôi từng nghe nhưng chưa bao giờ cảm nhận. Nhưng lần này, mọi thứ khác đi. Từng nốt nhạc như gõ nhịp vào trái tim và tâm trí của tôi, nhắc tôi nhớ lại những cảm xúc mình đã lãng quên từ lâu. Tiếng violin ấy không chỉ là âm thanh, mà như một câu chuyện kể về chính tôi – những giấc mơ bị bỏ lỡ, những hy vọng từng sáng rực nhưng dần phai nhạt... Tôi ngồi đó, lặng lẽ lắng nghe, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi để bản thân đối diện với cảm xúc thật. Tôi không trốn tránh nữa. Tôi chấp nhận rằng mình đã mệt mỏi, đã mất cân bằng, nhưng cũng nhận ra rằng, mình không cần phải tiếp tục chạy một cách vô nghĩa. Khoảnh khắc ngưng lại ấy giúp tôi tiến gần hơn với chính mình và mở ra một cánh cửa tâm hồn mới. Tôi bắt đầu thấy rõ hơn những câu chuyện của người khác, những cảm xúc họ giấu kín, những nỗi đau họ không nói thành lời. Hóa ra, khi bạn hiểu mình, bạn sẽ dễ dàng thấu cảm những người xung quanh. Và từ đó, tôi học cách giữ nhịp – không còn chạy vì sợ hãi, cũng không dừng lại trong sự bất lực. Tôi bước đi với một trái tim bình yên hơn, lắng nghe bản thân và trân trọng từng khoảnh khắc. Nếu bạn cũng đang vừa muốn chạy, vừa muốn dừng, hãy thử dừng lại một chút. Không phải để từ bỏ, mà để tìm lại chính mình. Hành trình này không dễ dàng, nhưng nó là điều cần thiết. Bởi chạy hay dừng, cuối cùng cũng không quan trọng bằng việc bạn sống đúng với điều mình thực sự mong muốn.
#ngẫm
#trananhtuan #ceo #quantridoanhnghiep #chualanh